Thế nên không ít người trẻ, sau nhiều năm cày cuốc ở thủ đô, bỗng tỉnh giấc lúc 2 giờ sáng và thốt lên: “Thôi, mình về quê xây nhà cho lành”. Và thế là trào lưu “bỏ phố về quê”, từ một giấc mơ mơ hồ, nay đang dần trở thành kế hoạch sống sót của nhiều cặp vợ chồng trẻ.
Dưới đây là một câu chuyện của một cặp vợ chồng được tâm sự trên VTC News, và cũng là hoàn cảnh mà nhiều người đang ngặp. Nguyên văn câu chuyện như sau:
“Tôi và vợ lăn lộn ở Hà Nội từ năm 2001, lúc còn là sinh viên mới bước vào ngưỡng cửa đại học cho đến khi lên cấp quản lý. Gia đình nhỏ từ 2 người dần phát triển thành 4 người của chúng tôi đã phải chuyển nhà không biết bao nhiêu lần, nhà to có, nhà nhỏ có. Chúng tôi chịu khó chịu khổ, tiết kiệm với hy vọng sớm có tổ ấm cho riêng mình.
Ai theo đuổi mục tiêu mua nhà sẽ hiểu cảm giác càng chạy càng đuối vì đồng tiền mất giá, mức tăng thu nhập không đáng bao nhiêu so với mức tăng giá bất động sản. Vì thế suốt nhiều năm, hai vợ chồng thường nhìn bạt ngàn nhà cửa, công trình mọc lên ở Hà Nội và hỏi nhau, nhà xây nhiều như vậy, sao mãi vẫn chưa có một căn thuộc về mình.
Năm 2022, con trai lớn sắp lên cấp 3, chúng tôi đã tích góp được 3,5 tỷ đồng nên quyết định mua nhà để ổn định cho con học hành, mục tiêu là một căn chung cư 2 phòng ngủ. Dạo một vòng quanh thị trường, thấy giá chung cư 2 phòng ngủ khoảng 3-4 tỷ đồng/căn, còn 3 phòng ngủ thì 4-5 tỷ đồng.
Tôi ưng ý một căn nhà được rao bán 3,5 tỷ đồng nên hẹn đến xem, nhưng khi thấy tôi thực sự thích, chủ nhà liền hét giá tăng lên 4 tỷ đồng. Giai đoạn này chuyện giá nhà nhảy nhót như vậy không hiếm, vợ tôi đọc thấy nhiều dự báo giá bất động sản còn tăng nữa nên sốt ruột giục tôi chốt sớm.
Tôi suy nghĩ rất lung, để mua nhà thì vay thêm 1 tỷ cũng là bình thường (mua nhà xong còn phải tốn thêm ít khoảng 500 triệu đồng nữa để sửa sang, mua sắm nội thất). Quan trọng hơn là về lâu dài, kiểu gì gia đình tôi cũng phải đổi sang căn hộ 3 phòng ngủ mới đủ ở, mà như vậy thì phải nai lưng ra làm đến kiệt lực, tiết kiệm đến nghẹt thở trong rất nhiều năm nữa, thậm chí đến lúc về hưu cũng chưa trả nợ xong. Cuộc sống không chỉ quá căng thẳng, mệt mỏi, kém chất lượng mà còn bấp bênh, đầy rủi ro về tài chính.
Tôi gọi điện hỏi ý kiến bố. Cũng từng là người làm công ăn lương, ông hiểu cảm giác đem hết khoản tiền tích cóp nhiều năm trời đi mua tài sản lớn. Bố bảo: "Cứ mua đi, sau không mua được nhà lớn thì để cháu ở, hai vợ chồng chúng mày về đây ở với bố mẹ".
Ở quê, bố mẹ tôi sống trong ngôi nhà cấp bốn khoảng 60m², đã trải qua nhiều lần sửa chữa kiểu chắp vá. Phần đất còn lại rộng gần 250m². Lời của bố khiến tôi nảy ra ý định khác: Sao không dùng số tiền đang có về xây nhà to đẹp trên đất của bố mẹ?
Lúc đầu, vợ tôi phản đối rất dữ. Chúng tôi ở riêng đã nhiều năm, cô ấy không muốn tự dưng lại về sống chung với bố mẹ chồng. Hơn nữa hai vợ chồng đều làm việc ở nội thành Hà Nội, rồi thì chuyện con cái đi học, chuyện giao lưu bạn bè nữa.
Nhiều đêm tranh cãi, chúng tôi không tìm được tiếng nói chung, trong khi đó giá nhà ở Hà Nội cứ tăng không ngừng. Nhiều căn tháng trước chỉ 3 tỷ đồng, tháng sau đã lên 4 tỷ đồng. Nhìn bảng giá "nhảy múa", cuối cùng vợ tôi cũng cảm thấy tuyệt vọng trong chuyện đuổi theo giấc mơ mua nhà thủ đô nên đành đồng ý.
Đầu năm 2024, chúng tôi dọn về quê ở cùng bố mẹ trong căn nhà mới mà bạn bè, người thân đều nói vui là "to như lâu đài", đầy đủ tiện nghi hiện đại với 5 phòng ngủ, đầy đủ phòng khách, phòng bếp, phòng thờ khang trang. Vườn tược cũng được tôi cải tạo đẹp hơn, tạo không khí hưởng thụ điền viên. Số tiền vài trăm triệu đồng còn lại, tôi vay thêm, mua chiếc ô tô giá vừa phải để đi làm”.
Hà Nội – nơi nhà ở nhưng không dành cho… ở nhà
Căn hộ 40m² ở ngoại thành, giá khoảng 2,5 tỷ. Vị trí “tiện lợi” và xa tất cả những thứ cần thiết như trường học, chợ, cây ATM. Phí dịch vụ chung cư mỗi tháng xấp xỉ tiền ăn sáng cả tuần. Mua được căn hộ xong, vợ chồng trẻ sống kiểu không dám bật điều hoà – vì tiết kiệm điện để trả nợ.
Không ít người cảm thấy “càng chạy càng đuối” khi đuổi theo giấc mơ an cư tại thủ đô. Góp từng đồng, vay từng triệu, nhìn bảng sao kê ngân hàng mỗi tháng mà tim đập như đánh trống cổ động. Nhưng 10 năm trôi qua, họ vẫn chỉ sở hữu được căn hộ nhỏ hơn garage xe ở Mỹ.
Và thế là nhiều cặp vợ chồng quay xe. “Ở thủ đô mãi mà không thở nổi, thôi mình về quê làm lại cuộc đời”.
Điều đặc biệt là với số tiền chỉ đủ mua 1/4 căn hộ mini ở Hà Nội, họ có thể xây được một ngôi nhà 2 tầng, sân vườn, cây cảnh, thậm chí có cả… hồ cá Koi để nuôi ước mơ Nhật Bản.
Từ khi có internet và Shopee về đến tận xóm, ở quê cũng đâu còn “lạc hậu” như lời đồn. Người về quê xây nhà bắt đầu nghĩ đến khái niệm: nhà để sống, không phải nhà để khoe. Dù gọi vui là “biệt phủ”, nhưng thứ họ tìm thấy không phải là sự hoành tráng mà là cảm giác an toàn, riêng tư và dễ thở – thứ vốn thiếu hụt trầm trọng trong đô thị đông đúc.
Người chồng có thể đi cuốc đất mà không ngại bị đánh giá “sống tối giản quá mức”. Người vợ có thể phơi quần áo ngoài sân mà không cần nhìn trước ngó sau vì… ai cũng thế cả. Trẻ con có đất chạy chơi, người lớn có thời gian trồng cây – cuộc sống bất ngờ trở nên “giàu có” theo cách rất khác.
Tuy vậy, không phải ai cũng hợp “cuộc đời ở quê”
Hãy thừa nhận: về quê xây nhà là giấc mơ đẹp, nhưng không phải lúc nào cũng màu hồng.
Một số bạn trẻ sau khi “bỏ phố về quê” được dăm bữa nửa tháng lại âm thầm lên xe khách quay trở lại Hà Nội – lần này thuê trọ…
Ở quê, cũng có những áp lực kiểu khác: hàng xóm hỏi “bao giờ đẻ?”, họ hàng hỏi “làm lương tháng bao nhiêu?”...
Mỗi người một lựa chọn. Có người chấp nhận còng lưng trả góp ở thành phố để tiện đi làm, học thêm, sống nhanh – sống tiện. Có người lại quyết định rút về nông thôn, xây căn nhà rộng rãi, trồng rau nuôi cá và… nuôi luôn sự bình tĩnh.
Chọn Hà Nội hay về quê không quan trọng bằng việc nơi đó có giúp bạn sống dễ thở hơn không. Vì sau cùng, nhà không phải là nơi để trả nợ, nhà là nơi bạn được thở ra nhẹ nhõm, được nấu bữa cơm yên lành, được nghe tiếng người thân bên cạnh mỗi ngày.