Và con robot thân thiện kia, bằng giọng văn tràn đầy niềm tin vào tương lai tươi sáng của nền kinh tế Việt Nam, trả lời: “Theo xu hướng dài hạn, đất nền vùng ven có tiềm năng tăng giá mạnh. Hãy đầu tư sớm!”
Trời ơi, nghe sao mà mát lòng. Giống hệt giọng mấy anh môi giới trong video TikTok 1 phút, chỉ khác là ChatGPT nói không có hoa hồng. Tôi liền tin. Tin sái cổ.
Ba ngày sau, tôi đã có mặt ở một tỉnh cách TP.HCM 80km, trong một chuyến đi mà tôi gọi là “trải nghiệm đầu tư thực chiến”. Còn mẹ tôi gọi là “đi nộp tiền ngu”.
Chuyến đi được tổ chức bởi một công ty môi giới có slogan nghe rất mạnh mẽ: “Đất là vàng, ai nhanh người thắng.” Tôi được phát mũ, áo và một tờ rơi có hình sơ đồ phân lô rực rỡ, nơi mỗi lô đất được tô bằng màu pastel như bánh macaron.
Mấy anh nhân viên nói giọng như rót mật: Chị ơi, khu này tương lai lên đô thị loại II, có cao tốc, có sân bay, có đại học quốc tế, trung tâm thương mại, khu sinh thái, bệnh viện 500 giường…
Tôi ngẩn ngơ hỏi: Giờ mới là ruộng, mà sao nhiều thứ vậy?
Dạ, tương lai đó chị. Mình đầu tư là phải nhìn về tương lai!
Tôi gật gù. Ừ, ChatGPT cũng nói “tầm nhìn dài hạn”. Thế là tôi ký cọc 200 triệu cho một lô 80m², vị trí “gần trục chính quy hoạch”. Nghe sang như nhà mặt phố.
Tháng thứ sáu, tôi quay lại “xem tiến độ”. Đường vẫn là đường đất, trâu bò vẫn thong thả gặm cỏ, còn bảng “dự án sắp triển khai” thì đã rách góc, bay phấp phới trong gió như lời hứa chưa trọn.
Tôi nhắn lại ChatGPT, giọng vẫn lịch sự nhưng cay cú: ChatGPT ơi, đất của tôi vẫn chưa lên giá, làm sao đây?
Bot trả lời tỉnh bơ: “Thị trường bất động sản có tính chu kỳ. Bạn nên kiên nhẫn".
Tôi thấy mình như người đang yêu bị khuyên “hãy cho anh thêm thời gian”. Mà “thời gian” ở đây là 3 năm, 5 năm, hoặc đến khi ngân hàng nhắn tin nhắc nợ.
Kể từ đó, mỗi tháng tôi đóng lãi ngân hàng đều đặn như đóng tiền học phí cho bài học lớn nhất đời mình. Mỗi lần nhìn bản tin “giá đất vùng ven hạ nhiệt”, tôi lại thấy gan mình… chín vàng.
Đỉnh điểm là hôm sinh nhật, bạn bè hỏi: Giờ mày có gì mới không?
Tôi cười buồn: Có, tao có 80 mét vuông ruộng và 80 mét vuông trải nghiệm.
Họ cười nghiêng ngả. Tôi cười theo, nhưng trong lòng đắng như cà phê không đường.
Thực ra, tôi không trách ChatGPT. Nó chỉ “học” lại từ hàng triệu bài viết, nơi người ta hô hào “mua đất là giữ tiền”, “đất không sinh thêm nữa”, “ai chậm là mất cơ hội”. Tôi trách mình, tin một con bot, trong khi chính người thật ngoài kia đang bán đất để trả nợ.
Thế nhưng, có lẽ ChatGPT vẫn đúng… ở một nghĩa khác. Nó từng nói: “Đầu tư đất nền giúp bạn học hỏi thêm về thị trường.”
Đúng thật. Sau thương vụ đó, tôi học được: Một là, không có cao tốc nào nhanh bằng tốc độ mơ mộng của F0.
Hai là, “tầm nhìn dài hạn” đôi khi nghĩa là “đợi đến khi tóc bạc”.
Ba là, cái gì “vùng ven” cũng nên xem tận mắt, trừ… người yêu trên mạng.
Giờ đây, tôi vẫn nói chuyện với ChatGPT, nhưng chủ đề đã thay đổi. Không còn “nên đầu tư ở đâu” mà là “nên nấu món gì tiết kiệm 3 ngày cuối tháng”.
Thỉnh thoảng, ChatGPT vẫn nhẹ nhàng gợi ý: “Bạn có thể xem xét đầu tư chứng khoán hoặc vàng".
Nếu ai đó hỏi tôi bây giờ: “Có nên nghe ChatGPT đầu tư đất không?”, tôi sẽ nói, nên, nhưng với một điều kiện: đầu tư “đất” nhưng phải là đất trong chậu cây, để mỗi sáng còn tưới được, chứ không phải “đất quy hoạch tương lai” để mỗi tháng lại cắm sổ đỏ.