Họ trả trước 1,5 tỷ, vay ngân hàng 1,3 tỷ trong 20 năm, mỗi tháng gánh hơn 15 triệu đồng gốc và lãi. Ban đầu, khoản chi này tưởng chừng “trong khả năng”. Nhưng chỉ sau chưa đầy 2 năm, giấc mơ an cư nhanh chóng biến thành áp lực nặng nề.
“Chúng tôi không còn dám đi du lịch, mua sắm. Đau ốm còn sợ hơn mất việc. Cuộc sống chỉ xoay quanh đi làm – trả nợ – ngủ – rồi lại đi làm. Có nhà không đồng nghĩa có hạnh phúc. Thà thuê nhưng được tự do, còn hơn sở hữu căn nhà bằng nợ nần và đánh đổi cả thanh xuân”, anh Nam chia sẻ. Cuối cùng, hai vợ chồng buộc phải bán gấp căn hộ, chấp nhận quay lại thuê nhà để giải thoát khỏi vòng xoáy nợ.
Câu chuyện của anh Nam không hề hiếm. Ở các thành phố lớn, nhiều gia đình trẻ tự tin vay ngân hàng mua nhà với niềm tin “trả góp là được an cư”. Nhưng sau vài năm, áp lực trả nợ khiến họ phải bán tháo hoặc sống trong cảnh chi tiêu thắt chặt đến nghẹt thở.
Anh Minh Tuấn (25 tuổi, Hà Nội) thẳng thắn: “Mua nhà ở tuổi 25 là điều xa xỉ. Tôi chỉ cần chỗ ở ổn định, tiện nghi, gần nơi làm việc. Thuê giúp tôi linh hoạt, thay vì gánh khoản nợ hàng tỷ.”
Chị Thùy Chi (31 tuổi, TP.HCM) cũng đồng quan điểm: “Ra trường đến giờ vẫn thuê. Dù có tích lũy, nhưng giá nhà tăng chóng mặt, khiến giấc mơ mua nhà ngày càng xa.”
Bạn chọn có nhà nhưng gánh nợ, hay thuê nhà để sống thoải mái?