Một mảnh đất nhỏ, hay một căn nhà đủ tiêu chuẩn để gọi là “tử tế” vẫn nằm ngoài tầm tay của họ. Với đa số, chuyện nhà cửa hiểu theo nghĩa mua đứt, đứng tên sổ đỏ chỉ bắt đầu được nghĩ tới khi đã bước qua ngưỡng trung niên.
Thực tế là, trung bình phải mất 15–20 năm làm việc, tích lũy đều đặn, một người mới bắt đầu tiệm cận khả năng sở hữu nhà đất. Các cụ xưa nói “Tam thập nhi lập” – đến 30 tuổi tự lập được, nuôi sống bản thân và gia đình đã là điều đáng mừng. Mơ mộng mua nhà ở tuổi đó, nếu không thuộc nhóm cực giỏi kinh doanh, kiếm tiền vượt trội, hoặc sở hữu thu nhập cao cộng thêm kỹ năng tận dụng đòn bẩy tài chính thành thạo, thì hầu như là bất khả thi. À, còn một nhóm nữa dù không kinh doanh giỏi hay lương cao nhưng được bố mẹ hoặc gia đình hỗ trợ tài chính mạnh tay nên cũng mua được nhà sớm.
Với phần đông người dưới 35, thu nhập chỉ ở mức trung bình, nguồn kiếm thêm không đáng kể, chi tiêu lại nhiều, không có vốn để đầu tư hoặc có chút vốn nhưng không biết cách làm sinh lời, thì câu chuyện mua nhà thực sự khá viển vông. Dồn quá nhiều kỳ vọng vào việc “người trẻ phải mua nhà” vừa tạo áp lực tâm lý, vừa xa rời thực tế. Báo chí càng xoáy vào vấn đề này theo hướng mơ mộng càng khiến thị trường thêm nhiễu loạn.
Nói chung trước 35 tuổi không nên quá mộng tưởng chuyện nhà cửa, cứ chuyên tâm làm việc, học hỏi nâng cao trình độ, tiết kiệm, tích lũy và học cách đầu tư gia tăng tài sản từng bước thì đến độ 36 trở đi hoặc sang 4x "Tứ thập nhi bất hoặc" bắt đầu tính đến nhà cửa cũng ko muộn.
Quan trọng hơn, không nên quên rằng ở Việt Nam còn hàng triệu người trung niên và cao niên chưa từng sở hữu một bất động sản nào trong đời. Bất động sản không phải cuộc chơi của số đông, mà là cuộc đua đường dài, đòi hỏi tầm nhìn, kỷ luật tài chính, và sự kiên nhẫn tích lũy qua nhiều năm, chứ không phải những cú lao vào nóng vội chỉ để “có nhà trước 30”.