Những cái mất thì ai cũng nhìn thấy, nhưng những cái được thì theo tôi thấy vầy:
1. Tôi được chủ động hơn.
Thất nghiệp kiểu như tôi không có nghĩa là tôi không kiếm ra tiền, chỉ là tôi sẽ kiếm tiền bằng một cách khác.
Trước đây ngoài công việc môi giới BDS, cùng với mấy chị trong Phú Mỹ Hưng săn đất đầu tư tôi còn nhận Coach Sale cho một số cty be bé mới khởi nghiệp vài năm, rồi nhận xây dựng web, viết content xây dựng thương hiệu cá nhân cho một số chuyên gia trong ngành BDS…
Điều tuyệt vời nhất mà tôi thấy khi THẤT NGHIỆP là hoàn toàn tự chủ say “Yes” hay “no” với công việc. Khi đủ sức khoẻ và đủ đuê muê cho một job hay một offer tốt tôi say yes ngay lập tức và say “No” khi ngược lại.
Điều này rất khó có được khi vẫn là lính đánh thuê của tổ chức!
2. Tôi hoàn toàn được tự do
Điều này quá dễ hiểu. Thất nghiệp là điều kiện duy nhất để tôi có thời gian nhiều hơn cho gia đình, bản thân & bạn bè. Nếu không thất nghiệp thì tôi cũng cứ lầm lũi ngày ngày đi làm, tối thức khuya làm, cuối tuần cũng đi làm, bán mặt cho tiền, bán lưng cũng cho tiền chứ nghĩ méo gì đến bản thân, tương lai, ý nghĩa của việc sống trên đời.
Văn phòng làm việc của tôi nằm ở khắp muôn nơi. Có thể làm việc ở nhà, ở quán cafe, hay ở một chòi câu cá
... nói chung là bất cứ nơi nào tôi muốn mà không bị bất kỳ rào cản.
Công việc thu nhỏ vào chiếc iPhone.
Tôi hoàn toàn quyết định thời gian làm việc của mình. Lúc nào mệt thì nghỉ, lúc nào cần thiết tập trung cho công việc thì tôi lên lịch hợp lý.
Với thu nhập hiện tại, tôi không còn phải quá lo lắng về ‘cơm áo gạo tiền’ hàng tháng.
Tôi gọi đó là sự “TỰ DO”.
- Tự do tài chính
- Tự do thời gian
- Tự do nơi chốn
- Tự do lựa chọn
- Tự do tâm trí
- Tự do hạnh phúc
- Tự do là chính tôi
3. Tôi được “thăng chức” lên “Bà chủ”.
Nghe vô lý nhưng đó là sự thật. Khi thất nghiệp tôi cũng chính là sếp của bản thân. Người giao việc cho tôi là tôi. Người khiển trách, động viên tôi cũng là tôi. Người trả lương cho tôi không ai khác ngoài chính tôi.
Trở thành kẻ thất nghiệp, tưởng dễ nhưng mà rất khó. Để làm kẻ thất nghiệp mà không là gánh nặng thì còn phải nỗ lực gấp trăm lần lúc đi làm nữa kia. Sếp gương mẫu là tôi, nhân viên mẫu mực cũng chính là tôi. Thành công do tôi, thất bại cũng từ tôi. Nói chung trách nhiệm nặng nề nề nề!!!
Tôi đã chọn “thất nghiệp” để có mọi thứ ngày hôm nay, bạn có dám chọn “thất nghiệp” giống tôi ?
Phượng Thạch