Tôi xem xong, lòng phân vân. Không chê được gì nhiều, nhưng cũng không quá rung động.
Rồi tôi tự nhủ:
“Khoan đã. Đợi thêm chút, có khi giá còn xuống.”
“Thị trường đang trầm lắng mà. Ai lại mua vội lúc này?”
“2.7 tỷ tôi mới xuống tiền. 3 tỷ thì hơi cao.”
Tôi nghĩ mình tỉnh táo. Nghĩ mình biết chờ đợi đúng thời điểm. Nhưng đôi khi, sự tỉnh táo ấy lại là một vỏ bọc tinh vi của nỗi sợ. Tôi sợ sai. Sợ mua hớ. Sợ là người cuối cùng cầm hàng nóng.
Rồi ba tháng trôi qua.
Căn hộ ấy đã có chủ mới. Chốt giá 2.85 tỷ. Không kỳ kèo. Không đắn đo. Nhanh. Gọn. Như thể ai đó vừa nắm bắt cơ hội mà tôi bỏ lỡ.
Tôi quay lại, nhắn cho bạn môi giới cũ, giọng nhẹ nhàng hơn trước:
“Còn căn đó không em? Anh nghĩ lại rồi.”
Bạn ấy chỉ cười, không trách, không nói nhiều:
“Anh ơi, giờ khu đó toàn 3.1 – 3.2 rồi. Mà căn như thế cũng hiếm lắm.”
Giá chưa tăng nhiều. Nhưng điều đáng sợ hơn: tâm lý thị trường đã đổi. Người bán không còn gấp. Người mua không còn do dự. Còn tôi… vẫn đang tìm kiếm một căn tương tự, với tiêu chí cũ – nhưng mức giá ấy đã là của ngày hôm qua.
Cơ hội thường đến nhẹ nhàng, không tiếng động. Nó không gõ cửa. Không hối thúc. Chỉ lặng lẽ đứng đó, chờ ta đủ can đảm để bước tới. Và khi ai cũng nhìn thấy nó — thì nó không còn là một cơ hội tốt nữa, mà chỉ là một món hàng cạnh tranh.
Tôi đã chần chừ. Và giờ, tôi hiểu thế nào là cái giá của sự do dự.