Nhưng pháp luật nói rõ: tiền đền bù thuộc về người có quyền sở hữu hợp pháp – tức là người đứng tên nhà, chứ không phải người thuê. Người thuê chỉ có thể yêu cầu bồi thường phần chi phí sửa chữa nếu có giấy tờ, chứng cứ, hoặc được chủ nhà đồng ý bằng văn bản. Còn “tình nghĩa” thì chỉ là tình nghĩa không thể biến thành tài sản.
Nghe xong, em thấy đây không chỉ là câu chuyện pháp lý, mà là bài học về ranh giới giữa cảm xúc và quyền lợi. Trong BĐS, giấy tờ, quyền sở hữu, hợp đồng luôn là thứ bảo vệ quyền lợi rõ nhất, chứ không phải lời hứa, hay “mối quan hệ tốt đẹp”.
Với người làm BĐS như em, câu chuyện này càng nhắc lại một điều:
👉 “Ở lâu không có nghĩa là sở hữu.
👉 Sửa nhiều không có nghĩa là được chia.”
Tài sản, quyền lợi, tất cả phải được xác lập bằng pháp lý, không phải cảm tính.
Nên các bác làm ăn, đầu tư hay cho thuê nhà cũng cần rõ ràng ngay từ đầu, tránh để đến lúc tiền đền bù về, tình nghĩa lại tan như bọt nước.
💬 Các bác nghĩ sao, nếu mình là bà chủ kia, có nên chia cho cô thuê trọ chút “tình nghĩa” sau 15 năm không?
Cùng em bàn luận xem, ranh giới giữa tình người và pháp luật nên đặt ở đâu?