Trần Duy Hưng giờ sáng choang từ sáng tới đêm, vỉa hè rộng 7 mét, đủ chỗ cho cả người đi bộ lẫn dàn xe tiền tỷ xếp hàng chụp ảnh. Hai bên là tòa văn phòng bóng loáng, cửa hàng thời trang sang chảnh, quán cà phê mở nhạc chill, và ở đâu đó vẫn còn vài khách sạn mini ngượng ngùng đổi biển thành “căn hộ dịch vụ cao cấp”.
Giá đất ở đây cũng “sang chảnh” không kém. Một mét vuông đất Trần Duy Hưng hiện đắt ngang một chiếc xe hơi hạng sang, thậm chí vượt mặt vàng miếng, vì có những vị trí “vàng thật sự” chạm 1 tỷ đồng/m2. Nghĩa là chỉ cần một bước chân lỡ ra vỉa hè, bạn vừa dẫm lên giá trị của cả một căn hộ ngoại ô.
Anh Tuấn, kể mà cứ như nói chuyện vui: Em đang có tòa nhà 220m2, 5 tầng, giá 220 tỷ. Cho thuê mỗi tháng tầm 900 triệu đến hơn 1 tỷ, lời hơn gửi tiết kiệm nhiều. Mà khách thuê toàn công ty lớn, ký hợp đồng dài, trả tiền trước cả quý.
Nghe xong, người viết chỉ biết cười: ở phố khác, cho thuê nhà lấy tiền ăn sáng; ở Trần Duy Hưng, cho thuê nhà lấy tiền mua Rolls-Royce.
Phần lớn giao dịch thật sự thì ở mức 400–700 triệu đồng/m2. Nhưng dân môi giới nói, con số 1 tỷ kia “giống kiểu bảng giá niêm yết ở tầng mây” – không phải để bán, mà để khẳng định đẳng cấp phố chúng tôi không tầm thường đâu nhé.
Nhà trong ngõ thì “mềm” hơn, tầm 9,8–23 tỷ đồng mỗi căn, tương đương 400 triệu/m2. Nghe vậy tưởng dễ mua, nhưng thực ra “mềm” ở đây là kiểu “mềm hơn kim cương một chút”. Tuy nhiên, khách vẫn săn vì vừa ở vừa kinh doanh được, mà giá thì tăng đều như tim người yêu cũ đăng ảnh cưới. Dân trong nghề ước tính, mỗi năm đất ở đây tăng 10–15%, nhanh hơn cả tốc độ trả góp xe của người bình thường.
Còn danh xưng “phố nhà nghỉ” giờ nghe đã thành chuyện xưa. Sau dịch COVID-19, hàng loạt nhà nghỉ mini thay biển, đổi phận: cái thì thành homestay xịn, cái thì làm văn phòng thuê, cái còn treo biển cho thuê theo tháng – hợp đồng rõ ràng, không tiếp khách lạ.
Bà Lê Hồng Hạnh, chủ một nhà nghỉ cũ, cười kể: Ngày xưa khách đông lắm, bây giờ vắng. Mình đổi sang cho thuê căn hộ dịch vụ, khách thuê dài hạn, trả tiền qua app. Nghề này giờ cũng văn minh hơn, mà tôi cũng đỡ phải nghe mấy tiếng ‘gõ cửa cấp cứu’ lúc nửa đêm.
Từ “phố nhà nghỉ” thành “phố nhà tỷ”, Trần Duy Hưng đã đi một chặng đường dài. Một bên là ký ức rèm buông và đèn vàng, một bên là văn phòng sang và giá đất chạm mây.
Và nếu Hà Nội tổ chức cuộc thi “phố biết kiếm tiền nhất”, chắc Trần Duy Hưng sẽ giành quán quân với phần thi năng khiếu là tăng giá theo nhịp tim nhà đầu tư, và không bao giờ… xuống mood.