Theo dự thảo, Hà Nội chia thành 17 khu vực thay vì theo quận, huyện như trước. Ở khu trung tâm – vành đai 1 – giá đất vị trí 1 chạm ngưỡng 702 triệu đồng/m², tăng nhẹ khoảng 2%. Nhưng “cơn sóng” thực sự lại ở vùng ven: khu vực 9, gồm Liên Minh, Ô Diên, Đan Phượng, Hoài Đức, Dương Hòa, Đông Sơn, An Khánh – nơi đô thị hóa đang diễn ra mạnh – được đề xuất tăng tới 25%, lên khoảng 30,4 triệu đồng/m², có nơi vượt 64,7 triệu đồng/m².
Dự thảo bảng giá đất ở Hà Nội tiếp tục dẫn đến nghịch lý: làm sao giảm giá nhà, khi chi phí đầu vào lại được Nhà nước chính thức nâng lên?
Bảng giá mới cao hơn bảng giá năm ngoái, mà nhờ đó, chỉ trong 9 tháng đầu năm 2025, Hà Nội thu 82.800 tỷ đồng từ tiền sử dụng đất – vượt 72,6% dự toán và gấp 2,6 lần cùng kỳ năm trước.
Đó là “nguồn thu dễ”, đem lại thành tích ngắn hạn, nhưng lại tạo sức ép dài hạn cho thị trường: tiền sử dụng đất, tiền thuê đất, thuế và lệ phí đều tăng, chi phí dự án đội lên, còn giá nhà thì không thể hạ.
Cái khó của Hà Nội – cũng là bài toán chung của các địa phương – nằm ở chỗ: vừa muốn tăng thu từ đất, vừa muốn bình ổn giá nhà. Hai mục tiêu này đi ngược chiều nhau.
Hôm nọ, chị Hồng từng chỉ rõ một mắt xích khác trong vòng luẩn quẩn giá nhà đó: Nhiều dự án mất 10–15 năm mới hoàn tất thủ tục, khiến doanh nghiệp phải gánh chi phí lãi vay kéo dài, làm giảm hiệu quả đầu tư. Trong khi đó, các ngân hàng huy động vốn từ người dân vẫn phải trả lãi định kỳ. Dự án chậm tiến độ thì chi phí vốn tăng, hiệu quả tín dụng giảm. Nếu thủ tục được rút ngắn còn 2–3 năm, dòng vốn ngân hàng sẽ quay vòng nhanh hơn, giúp nhiều dự án đủ điều kiện tiếp cận tín dụng.
Thủ tục chậm như rùa và giá đất cao cùng đẩy chi phí tài chính lên mức không thể chịu nổi – và chính điều đó khiến mọi mục tiêu “hạ giá nhà” chỉ còn là lời hứa trên giấy.
Dân bảo, mua nhà giá rẻ thì lên TV, nhưng, vấn đề là TV cũng không nói nhà giá rẻ nữa.
Cre: Hoàng Tư Giang