Các con dần dần lớn lên, tiền ăn, tiền học thêm học bớt, tiền ơn nghĩa… đủ loại tiền, gánh nặng lên đôi vai ba mẹ nhiều hơn. Anh chị tính nghỉ học phụ giúp gia đình, mẹ bảo: “ Việc nhà không cần các con phải lo, chỉ cần cố gắng học!…”. Ba khuyên: “ Chỉ có học mới thoát được cảnh nghèo, con à!…”. May mà, các con cũng ngoan, nghe lời ba mẹ cố gắng học.
Mấy con học đại học, cuộc sống gia đình càng khó khăn chồng chất, chẳng còn cách nào, ba mẹ đành bán đi năm sào vườn cây ăn trái cho người ta. Cả nhà, ai cũng luyến tiếc!… Anh chị thầm nghĩ, sau này ra trường đi làm, có tiền sẽ mua lại miếng đất kỉ niệm ấy. Thế nhưng khi đi làm, lương nhà nước ba cọc ba đồng, ăn uống chi tiêu còn thiếu, huống hồ chi mua lại đất. Song, trong lòng vẫn cứ hy vọng…
Mấy năm gần đây, cuộc sống phát triển, nhiều người dân quê giàu lên. Đặc biệt là cơn sốt đất. Giá đất cứ tăng lên vùn vụt. Có thể do nhiều nhà doanh nghiệp, đầu tư trong và ngoài nước đến làm ăn lập dự án nhà máy, khu công nghiệp. Cũng có thể do các nhà đầu cơ, họ mua mảnh vườn lớn ở nông thôn, rồi làm đường, phân lô, bán mét nền, rồi tung tin giả quy hoạch. Kẻ mua qua, người bán lại, giá đất cứ thế mà tăng lên. Chẳng biết như thế nào, nhưng giá đất quê và đất thành phố khoảng cách rất gần, nhiều người dân quê chân lấm tay bùn, đất rộng, ít chữ, bỗng dưng may mắn giàu lên nhờ đất là có thật.
Cuối tuần, anh chị thường hay về nhà thăm gia đình. Nhìn mảnh đất vườn cây ăn trái của mình ngày nào, người ta phân lô, bán mét nền, giá bán 5 sào ngày trước không bằng một lô đất bây giờ. Niềm hy vọng lại đất, mỗi ngày, một xa hơn!… Bây giờ niềm hy vọng nhỏ lại, anh chị mong mua lại một lô ở gần nhà với ba mẹ, tối lửa tắt đèn có nhau. Mong ước vậy, nhưng công nhân lao động, làm nhà nước lương có tăng đâu, không biết đến khi nào niềm hy vọng mới trở thành hiện thực!...
Nguồn: Lê Đức Quang