Thế nên khi đọc lời tâm sự của một người cha: năng lực trung bình, được bố mẹ cho nhà, giờ lại bối rối vì biết mình nghèo hơn thế hệ trước, tôi thấy có chút gì quen thuộc. Cái cảm giác “sao hồi xưa đơn giản vậy, giờ thành nhiệm vụ quốc gia” hình như ai cũng trải qua.
Bài này trên báo VNE các bác nhé, đại loại, người cha lên đây tâm sự,
Tôi luôn nghĩ mình là người sống tiết kiệm và biết lo xa. Thế nhưng càng lớn tuổi, tôi càng phải đối diện với một sự thật khó thừa nhận một điều là tôi không thể chăm lo cho con cái đầy đủ như ba mẹ đã chăm lo cho tôi, tôi nghèo hơn bố mẹ tôi.
Dù vợ chồng tôi làm việc chăm chỉ, thu nhập cộng lại hơn 30 triệu mỗi tháng chỉ vừa đủ xoay xở chi tiêu gia đình, hai con ăn học. Cả nhà vẫn đang sống trong căn nhà bố mẹ cho. Nhiều lúc tôi tự hỏi, nếu không được cho nhà, vợ chồng tôi sẽ xoay xở thế nào?
Các con lớn dần thì nỗi lo con lập gia đình, ra riêng thế nào lớn dần. Trước đây, bố mẹ tôi dù khổ, nhưng vẫn lo được cho anh em tôi mỗi người một cái nhà. Nhưng đến đời tôi thì đây là nhiệm vụ bất khả thi. Sau khi lập gia đình, liệu chúng có thể mua nổi một chỗ ở tử tế? Hay sẽ phải tiếp tục ở chung? Nếu không cho con được căn nhà thì cũng giúp một phần nào chứ?
Đứa con nhỏ vừa mới đi làm được vài ba năm, lương hơn 12 triệu đồng, "công ty nào cũng trả thế", con tôi nói. Thỉnh thoảng con tôi uống ly trà sữa 50 nghìn, thích tụ tập cà phê cuối tuần. Và tôi không thể như nhiều người trách cứ "lương 12 triệu đồng mà sao dám uống ly trà sữa 50 nghìn". Bởi tôi biết, ngay cả khi nó cắt giảm hết những niềm vui nho nhỏ đó, thì căn hộ 3-4 tỷ đồng vẫn nằm ngoài tầm với.
🤨 uhm hứm, nói sao nhỉ!
Bố mẹ ngày trước, dù vất vả, vẫn gói ghém được vài căn nhà chia cho con cái. Còn chúng ta bây giờ, cả vợ cả chồng làm trên dưới 30 triệu mỗi tháng, giữ khư khư mọi khoản chi, vẫn loay hoay giữa đủ thứ phí tổn như đang chơi một level rất khó của cuộc đời.
Rồi đến lúc nhìn con mình cầm ly trà sữa 50 nghìn, không thể quát câu “bỏ cái đó đi là mua được nhà”. Vì nói vậy… nghe có vẻ tàn nhẫn. Và quan trọng hơn: nó không đúng. Một ly trà sữa sẽ không ngăn cản đứa trẻ sở hữu căn hộ 3–4 tỷ. Nhưng một thị trường mà giá nhà tăng nhanh hơn tốc độ tăng lương thì chắc chắn có thể.
Thành thử, trách tụi nhỏ vì vài niềm vui nho nhỏ cũng giống như trách người đang bơi vì… sao không chạy nhanh hơn. Đường không dành cho họ, chứ chẳng phải họ thiếu cố gắng. Năng lực trung bình, lương trung bình, sống tử tế, tiết kiệm vừa phải, thời bố mẹ ta, bài toán đó giải ra được căn nhà. Còn tới đời con cái chúng ta, đáp án dường như đổi ngôi.
Và đó mới là chỗ châm biếm nhất của câu chuyện: xã hội thì cứ thích đem những bài học ngày xưa ra khuyên người trẻ, trong khi chính những người từng nhận được hỗ trợ từ bố mẹ, lại đang lo không biết làm sao để hỗ trợ được cho con mình. Một vòng lặp rất đáng yêu… nếu nó không chua đến vậy.