BỨC TRANH TOÀN CẢNH: NHÀ MẶT PHỐ – TỪ “GÀ ĐẺ TRỨNG VÀNG” ĐẾN “TÀI SẢN ĐÓNG BỤI”
Theo ghi nhận, tại các tuyến phố sầm uất như Kim Mã, Nguyễn Thái Học (Hà Nội) hay Đồng Khởi, Nguyễn Huệ (TP.HCM), không ít mặt bằng treo biển cho thuê, sang nhượng trong vô vọng. Giá thuê cao ngất ngưởng – từ 250 triệu đến hơn 750 triệu đồng/tháng – khiến nhiều chủ bất động sản phải đối mặt với bài toán đau đầu: giảm giá để tìm khách hay giữ giá để chờ thời?
CÂU CHUYỆN TỪ THỰC TIỄN: "KHÔNG VỘI BÁN, CŨNG KHÔNG VỘI CHO THUÊ"
Một ví dụ điển hình là trường hợp bác ruột của độc giả Haivy Nguyen – một người sở hữu hàng trăm tỷ đồng tài sản nhà phố. Dù phần lớn các mặt bằng bị bỏ trống, bác vẫn ung dung không bán vì không chịu áp lực tài chính. Ngược lại, những gia đình khác kém may mắn hơn lại vật lộn tìm kiếm cơ hội kinh doanh hoặc giảm giá thuê, mong gỡ gạc dòng tiền.
Đây không chỉ là câu chuyện cá nhân mà phản ánh rõ nét tâm lý phổ biến trong giới đầu tư bất động sản tại Việt Nam. Khi giá trị tài sản lớn hơn nhu cầu tài chính, nhiều người sẵn sàng giữ nhà để chờ cơ hội thay vì chấp nhận "bán tháo" hoặc giảm giá.
SO SÁNH QUỐC TẾ: BÀI HỌC TỪ THÁI LAN VÀ CÁC NƯỚC PHÁT TRIỂN
Tại Thái Lan, tình trạng tương tự cũng diễn ra, nhưng với cách quản lý nghiêm ngặt hơn. Quy định yêu cầu các cửa hàng phải có bãi đỗ xe riêng đã vô tình "đóng băng" nhiều mặt bằng nhà phố. Từ đây, có thể thấy, việc quản lý hạ tầng và giao thông đóng vai trò quan trọng trong việc tối ưu hóa giá trị bất động sản.
Ở Bắc Mỹ và châu Âu, các quốc gia phát triển đã áp dụng chính sách thuế bất động sản thứ hai và phí hạ tầng để hạn chế tình trạng nhà bỏ không. Tầng lớp trung lưu tại các nước này thường chỉ mua nhà vừa đủ nhu cầu, thay vì ôm quá nhiều tài sản không sinh lời. Đây là hướng đi mà Việt Nam nên xem xét nếu muốn giải quyết triệt để vấn đề lãng phí bất động sản.
GIẢI PHÁP: ĐÁNH THUẾ VÀ CẤU TRÚC LẠI GIÁ TRỊ BẤT ĐỘNG SẢN
Nhà phố bỏ không không chỉ là lãng phí tài nguyên mà còn gây thiệt hại trực tiếp cho ngân sách thành phố. Việc đánh thuế bất động sản lũy tiến và phí hạ tầng (0,3-0,5% giá trị tài sản mỗi năm) không chỉ tạo áp lực tài chính để chủ nhà đưa tài sản vào khai thác, mà còn tăng nguồn thu ngân sách, cải thiện cơ sở hạ tầng.
Bên cạnh đó, cần thúc đẩy cải cách chính sách giao thông, khuyến khích các mô hình kinh doanh đa dạng và hỗ trợ doanh nghiệp nhỏ để tăng cầu thuê mặt bằng. Một chính sách quản lý linh hoạt và hệ thống thuế hiệu quả sẽ giúp thị trường bất động sản trở nên lành mạnh và cân bằng hơn.
LỜI KẾT: TƯ DUY ĐẦU TƯ CẦN THAY ĐỔI
Thực trạng mặt bằng nhà phố ế ẩm là hồi chuông cảnh tỉnh cho các nhà đầu tư đang “ôm cây chờ thỏ”. Trong bối cảnh kinh tế toàn cầu biến động và xu hướng tiêu dùng thay đổi nhanh chóng, chiến lược "mua để giữ" dần bộc lộ điểm yếu. Chỉ khi tài sản được khai thác hiệu quả, giá trị thực mới được duy trì và phát huy.
Câu hỏi đặt ra: Đã đến lúc Việt Nam cần tư duy lại về bất động sản, từ mô hình đầu tư đến chính sách quản lý, hay chưa? Câu trả lời nằm ở những hành động mà chúng ta sẽ thực hiện trong tương lai gần.
Nguồn: Bất động sản thời đại