Bởi vì từng câu chữ chị viết như đang kể một câu chuyện rất thật, rất dịu dàng, nhưng cũng làm mình chạm đến ước mơ của chính mình.
𝐗𝐮𝐚̂𝐧,𝐡𝐚̣, 𝐭𝐡𝐮, đ𝐨̂𝐧𝐠 𝐫𝐨̂̀𝐢 𝐥𝐚̣𝐢 𝐱𝐮𝐚̂𝐧…
“Ngày nắng vàng ấm áp,
mùa xuân đã đi qua rồi
Hạ đến cùng mây trắng…”
Chị kể rằng, mỗi mùa trong năm đều ghé qua ngôi nhà nhỏ ấy như một vị khách – không ồn ào, mà lặng lẽ đổi màu chiếc áo cho cả khu vườn.
Chị kể rằng mùa thu vừa đi qua, những khóm hoa cánh bướm vàng cam cũng vừa kịp rụng cánh, thì mùa đông đã về, mang theo sắc cải vàng ươm cả khoảng sân. Hoa cải cứ thế mà nở đến tận cuối xuân, để rồi nhường chỗ cho mùa hè xanh ngắt, tươi mới với nắng vàng óng ánh trải dài trên từng tán lá. Từng mùa cứ thế thay nhau, đi qua khu vườn, đi ngang những ô cửa – như thể thiên nhiên đang vẽ một bức tranh sống động, chuyển sắc mỗi ngày.
Từng mùa đi qua ô cửa, không chỉ là sự thay đổi của thiên nhiên, mà như những dòng cảm xúc được viết bằng ánh sáng, bằng màu hoa, bằng tiếng gió...
Chị bảo: điều chị từng ước là một ngôi nhà thật nhiều cửa sổ – để có thể đón thật nhiều ánh sáng, thật nhiều gió, và ngắm được thật nhiều hoa. Một căn bếp nhỏ có ô cửa sổ nhìn ra vườn, nơi mỗi sáng được pha một ly cà phê, nấu bữa ăn ấm nóng và lặng lẽ nhìn nắng tràn qua từng tán lá. Và giờ thì chị đang sống giữa ước mơ ấy – một ước mơ mà mình nghĩ, rất nhiều người trong chúng ta cũng từng một lần mường tượng đến.
Chị gọi đó là “những bức tranh thiên nhiên thay đổi qua từng ô cửa” – còn mình thì nghĩ, chắc chắn đó là sự bình yên được sắp đặt bằng cả tình yêu và tháng năm.
Đọc đến đây, mình thấy mình như bị cuốn vào – không chỉ bởi vẻ đẹp của hoa lá, của nắng hay những ô cửa sổ, mà bởi một thứ cảm xúc rất thật: niềm mong mỏi về một nơi gọi là “nhà” – nơi không chỉ để ở, mà để sống.
Mình cũng từng mơ có một ngôi nhà như thế: nhỏ thôi, nhưng đầy ánh sáng. Có ban công trồng đầy hoa, có cửa sổ để gió thổi vào mỗi buổi chiều, có tiếng chim buổi sớm, và có một khoảng vườn nhỏ để nhìn ngắm mùa trôi. Một nơi không cần quá hiện đại, không cần sang trọng, chỉ cần đủ yên bình để mỗi lần trở về là một lần thấy lòng được vỗ về.
Mình không biết đến bao giờ ước mơ đó thành hiện thực – có thể năm sau, có thể là nhiều năm nữa. Nhưng đọc được câu chuyện ấy hôm nay, mình thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, như vừa được ai đó gieo vào tim một hạt mầm. Hạt mầm của hy vọng, của sự kiên nhẫn, và của những giấc mơ vẫn đang nảy nở âm thầm bên trong mình.
Gửi tặng các bạn một số hình ảnh thật xinh đẹp của bức tranh thiên nhiên bốn mùa từ những ô cửa sổ:
Mình xin phép được chia sẻ lại hình ảnh ngôi nhà của chị Linh Phạm